Khởi nghiệp và những ngày đi phát tờ rơi

Khởi Nghiệp và những ngày đi phát tờ rơi

Trước khi khởi nghiệp, tôi có đi học ở 1 trường kinh doanh. Ở đó, tôi quen được khá nhiều anh chị doanh chủ. Học xong, chúng tôi ít gặp nhau, nhưng cuối năm cũng tranh thủ offline một buổi để xem có cơ hội hợp tác nào cho năm sau không, hoặc chỉ đơn giản là hàn huyên tâm sự việc kinh doanh trong năm qua.

Trong buổi offline tất niên 2 năm trước, tôi có kể rằng ngày trước tôi làm sale, đi bán hàng, phát tờ rơi suốt từ Sài Gòn tới Biên Hòa. Thế là có một anh cũng nhảy vô kể về thời sinh viên phát tờ rơi của ảnh. Rồi tiếp theo lại có người khác kể.

12 người trong bàn tiệc thì 8 người từng phát tờ rơi. Chúng tôi vui vẻ kể lại kỷ niệm ngày xưa. Trong 8 người có thâm niên phát tờ rơi ngày xưa, thì giờ người tèo nhất có vẻ là tôi, với vài trăm triệu doanh thu một tháng. Người dữ dằn nhất cũng đã đạt mốc trăm tỷ một tháng.

Tất cả đều trải qua thời cơ cực. Nhưng không ai xấu hổ vì nó. Chúng tôi trân trọng khoảng thời gian khó khăn ấy. Chúng tôi coi đó là thời kỳ dữ dội, nơi mà bản lĩnh và khao khát làm giàu được tôi luyện hàng ngày, hàng giờ.

Bản thân tôi không phải khó khăn gì. Gia đình có nhà ở Sài Gòn, cũng thuộc loại khá giả. Nhưng từ nhỏ tôi đã có suy nghĩ sẽ không phụ thuộc vào gia đình.

Năm lớp 10 tôi đã đi phụ hồ 2 tháng hè để có tiền tiêu xài, trong khi bạn bè cùng trang lứa đang cắm mặt đi học thêm.

Khi là sinh viên cũng như khi đi làm tôi không ngại 1 việc gì. Miễn sao là kiếm tiền chân chính. Tôi từng làm bảo vệ ở vũ trường, đi phát tờ rơi, phục vụ quán bar.

Tôi nghĩ rằng với tư duy tự lập, không ngại khó, không ngại khổ và ham làm giàu mà tôi mới dấn thân vào con đường khởi nghiệp. Đến giờ nghĩ lại “thời kỳ dữ dội” trong quá khứ, đôi khi tôi thấy hơi xấu hổ vì bản thân hiện tại. Tôi thấy bản thân tôi hiện tại không bằng tôi trong quá khứ.

Ngày trước tôi năng động, dám chịu rủi ro, dám làm nhiều thứ mới mẻ. Giờ đây tôi bản thân mình bị động hơn hẳn, khả năng chịu rủi ro cũng giảm đi nhiều. Nghĩ về quá khứ, tôi thấy mình phải thay đổi một chút.

Đôi khi mình phải nhìn lại quá khứ, trân trọng quá khứ để có thêm năng lượng và cảm hứng cho tương lai.

P/s: Bài này được post vào tối 31/12/2019. Ngày cuối cùng năm 2019. Vài giờ nữa là qua năm mới 2020 rồi. Tôi xin chúc bạn một năm mới thật nhiều trải nghiệm và niềm vui mới. Luôn tiến về phía trước, dũng cảm theo đuổi ước mơ của mình.

 

Leave a Comment