Tôi hay chơi với dân công nghệ và quen một ông anh, gọi là anh H, anh ấy vừa huy động hơn 2 triệu USD từ một quỹ đầu tư cho start-up của ảnh.
Một lần ngồi cafe với một nhóm lập trình viên, là đồng nghiệp của H ngày trước. Tôi nghe mấy bạn bàn tán khá sôi nổi về sự thành công bất ngờ của anh H. Câu hỏi đặt ra là “sao tự dưng H thành công dữ vậy?” Nhiều bạn nói rằng anh H gặp thời, gặp may, nên phất lên nhanh chóng.
Tôi chơi trong cộng đồng khởi nghiệp nên mới biết đến câu chuyện đằng sau sự thành công của anh H. Anh H rất kín tiếng, ít nói về công việc kinh doanh của mình, chỉ cặm cụi làm và hay giúp đỡ người khác. Nhiều anh em khởi nghiệp hay được anh H giúp đỡ khi cần được tư vấn về công nghệ.
Sau khi rời công ty công nghệ kia, anh H khởi nghiệp mảng công nghệ 2 lần và thất bại cả 2.
Sau đó H đi làm thuê lại và học thêm văn bằng 2 về quản trị kinh doanh trong 2 năm tiếp theo.
Rồi anh khởi nghiệp tiếp, và lại thất bại. Anh lại đi làm thuê hơn 1 năm để trả nợ.
Một bạn ngày xưa được H giúp, giờ đây đang phát đạt và có ý tưởng khởi khiệp về công nghệ nên gọi H cùng tham gia. Lần khởi nghiệp này H thành công. Sau 2 năm, H kêu gọi vốn được 50 tỷ. Người hỗ trợ tư vấn cho H gọi vốn cũng là một người từng được H giúp ngày trước.
Vậy H có tự dưng thành công không? Không hề.
Anh H đã kiên trì khởi nghiệp trong gần 10 năm. Dù thất bại nhưng anh vẫn tiếp tục bước tiếp và tìm cách hoàn thiện bản thân hơn. Anh cũng giúp đỡ rất nhiều người trong suốt thời gian này. Nên thành công đến với anh chẵng có gì là lạ, và chắc chắn không phải là tự dưng thành công.
Tôi tin là trên đời này chẳng có gì là tự dưng cả. Tất cả đều là quả hái từ những hạt giống mà chúng ta đã gieo trong quá khứ. Quả ngọt hay đắng là do chúng ta.
Vì thế, đừng nhìn người khác thành công mà ganh tỵ rồi bảo họ may mắn. Đừng vì thất bại mà chán nản bỏ cuộc. Đừng vì người khác đối xử xấu với mình mà mình lại có hành động không đúng đắn.
Người ta hay nói “Hay không bằng hên”. Thế nhưng cái hên ở đây chắc chắn là quả ngọt mà chúng ta gieo trồng từ rất lâu trong quá khứ, chứ không phải “tự dưng mà hên”.